Một chàng trai trẻ đã sống được 3 năm tại 1 trong những căn lều ở trên núi đã nói: “Bây giờ khi mọi người nói “thực phẩm thiên nhiên” thì tôi không biết ý họ ám chỉ về cái gì nữa”
Bạn hãy nghĩ về điều đó đi, mọi người dần quen thuộc với từ “thực phẩm thiên nhiên” nhưng họ không thật sự hiểu thực phẩm thiên nhiên thật ra như thế nào. Có rất nhiều người cảm thấy rằng việc ăn các loại thực phẩm mà không có các hóa chất nhân tạo hay phụ gia tức là thiên nhiên, và có 1 số người lại nghĩ 1 cách mơ hồ đó là ăn thực phẩm được tìm thấy trong tự nhiên thì gọi là chế độ ăn uống tự nhiên.
Nếu bạn hỏi họ rằng việc sử dụng lửa và muối khi nấu ăn thì có tự nhiên hay không tự nhiên thì mỗi người sẽ trả lời theo các cách khác nhau. Nếu chế độ ăn uống của người nguyên thủy đó là chỉ ăn các loại cây trồng và thú vật sống trong tự nhiên thì gọi là “thiên
nhiên”, vậy thì chế độ ăn uống sử dụng muối và lửa không thể gọi là “thiên
nhiên” được. Nhưng nếu ta tranh luận rằng kiến thức có được từ thời tiền sử về cách sử dụng muối và lửa là định mệnh tự nhiên của loài người, vậy thì việc dùng muối và lửa trong quá trình chế biến thực phẩm là hoàn toàn thiên nhiên. Thực phẩm được chế biến bằng các kỹ thuật của con người là tốt hay là thực phẩm ở dạng nguyên thủy trong tự nhiên là tốt? Việc trồng trọt các loại cây trồng có phải là tự nhiên hay không? Đâu là ranh giới giữa tự nhiên và không tự nhiên?
Thuật ngữ “chế độ ăn uống thiên nhiên” tại Nhật Bản phát xuất từ sự giáo huấn của Sagen Ishizuka tại Meiji Era. Triết lý của ông sau này được chắt lọc và xây dựng lại bởi ông Sakurazawa (George Osawa) và ông Niki. Con đường dinh dưỡng, được biết tại phương Tây là “Macrobiotic”,
dựa trên triết lý không nhị nguyên và các khái niệm âm dương của Kinh dịch. Bởi vì nó thường sử dụng gạo lứt trong chế độ ăn uống vì thế cụm từ “chế độ ăn uống thiên nhiên” thường được liên tưởng đến việc ăn gạo lứt (gạo nguyên cám) và các loại rau củ. Thực phẩm thiên nhiên thật ra không thể chỉ đơn giản được gom lại theo kiểu ăn chay, ăn gạo lứt.
Vậy rốt cuộc nó là cái gì?
Nguyên nhân gây bối rối ở đây là bởi vì kiến thức của con người có 2 con đường – phân cực và không phân cực – (Đây
là sự phân cực được tạo ra bởi nhiều triết gia phương Đông. Kiến thức phân cực có nguồn gốc từ việc phân tích, dùng trí tuệ để cố gắng tổ chức kinh nghiệm thành 1 dạng logic. Ông Fukuoka tin
rằng trong quá trình này, 1 cá nhân tự tách rời mình khỏi thiên nhiên. Đó chính là
điểm hạn chế về bản chất và sự đánh giá khoa học.
Kiến thức không phân cực có được mà không cần đến sự cố gắng nhận thức của 1 cá nhân khi kinh nghiệm được chấp nhận như chính nó, không cần phải cố giải thích nó bằng trí tuệ.
Kiến thức phân cực thì cần thiết cho việc phân tích các vấn đề thực tế trong thế giới, nhưng ông Fukuoka tin rằng nó có 1 tầm nhìn, thế giới quan quá hạn hẹp). Mọi người tin rằng để có thể nhận thức, đánh giá thế giới đúng thì chỉ cần sự phân cực là đủ. Vì thế, từ “thiên
nhiên” như vẫn đang được dùng phổ biến có nghĩa là biểu thị cho tự nhiên như nó được nhìn nhận bằng trí tuệ phân cực.
Tôi từ chối chấp nhận bức tranh trống rỗng của tự nhiên mà được tạo ra bởi trí tuệ con người, nó hoàn toàn khác với bản chất thật sự của thiên nhiên khi được trải nghiệm bởi sự thấu hiểu không phân cực. Nếu chúng ta dẹp bỏ những khái niệm sai về tự nhiên, tôi tin rằng nguồn gốc của sự xáo trộn trên thế giới sẽ biến mất.
Ở phương Tây, khoa học tự nhiên được phát triển từ kiến thức phân cực, ở phương Đông các triết lý âm – dương và của Kinh dịch cũng được phát triển từ nguồn giống nhau. Nhưng những sự thật của khoa học lại không bao giờ có thể tiến gần đến sự thật tuyệt đối, và các triết lý, sau cùng cũng chỉ là các sự giải thích về thế giới. Thiên nhiên được nhìn qua lăng kính của kiến thức khoa học tức là thiên nhiên đã bị hủy hoại, nó chỉ là 1 con ma đang điều khiển 1 bộ xương, và không có linh hồn. Thiên nhiên được nhìn qua lăng kính kiến thức triết học thì đó là triết lý được tạo ra từ góc nhìn của con người, 1 con ma với linh hồn, nhưng không có cấu trúc gì cả.
Kiến thức không phân cực không thể nào nhận thức được ngoại trừ việc nhận ra trực tiếp thông qua trực giác, nhưng con người cố gắng ghép nó vào 1 khuôn mẫu quen thuộc bằng cách gọi nó là “bản năng”. Thật ra đó chính là kiến thức từ nguồn không có tên. Vứt bỏ tâm trí phân cực và vượt qua khỏi thế giới tương đối nếu như bạn muốn biết được bản chất thật sự của thiên nhiên. Vào ban đầu, không có Đông hay Tây, không có
4 mùa và cũng không có âm – dương.
Khi tôi nói đến đây thì 1 người trẻ tuổi lên tiếng: “Vậy tức là ông không chỉ phủ nhận khoa học tự nhiên mà cũng phủ nhận luôn các triết lý phương Đông dựa trên Âm – Dương và Kinh dịch?”
Nếu dùng như phương pháp tạm thời hoặc định hướng thì tôi thừa nhận nó có giá trị, nhưng mọi người không nên xem nó như là 1 cái gì đó tối thượng. Các sự thật khoa học và các triết lý là những khái niệm của thế giới tương đối, và vì thế giá trị của nó được nhận ra. Ví dụ thế này, với những con người hiện đại sống trong thế giới tương đối, sự mất trật tự của thiên nhiên sẽ đem lại sự rối loạn cho cơ thể và tinh thần của anh ta, và hệ thống âm – dương có thể phục vụ như là kim chỉ nam để phục hồi lại trạng thái ổn định ban đầu.
Và điều tương tự với các học thuyết hữu dụng khi nó có thể giúp con người điều chỉnh chế độ ăn uống cho phù hợp dần đến khi 1 chế độ ăn uống thiên nhiên được hình thành. Nhưng nếu bạn nhận ra rằng mục tiêu cuối cùng của con người là vượt qua thế giới tương đối để đến được sự tự do, thì sự gắn liền, bám víu vào những học thuyết này là không cần thiết. Khi 1 cá nhân có thể tiến vào 1 thế giới mà 2 khía cạnh âm và dương trở về sự hợp nhất nguồn gốc của nó, vậy thì nhiệm vụ của 2 ký hiệu này đã hoàn thành và kết thúc.
Một người trẻ vừa mới tới lên tiếng: “Vậy nếu như ông trở thành 1 con người tự nhiên thì ông có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn à?”
Nếu bạn mong đợi 1 thế giới tươi sáng ở cuối đường hầm thì bóng tối trong đường hầm sẽ trở nên dài hơn. Khi bạn không còn muốn ăn những thứ ngon lành nữa thì bạn sẽ có khả năng tận hưởng hương vị thật sự của bất cứ thứ gì mà bạn ăn. Thật dễ dàng để đặt những món ăn đơn giản thuộc thực đơn thiên nhiên lên bàn ăn tối, nhưng những người thật sự có thể thưởng thức nó thì không nhiều.
Sự tính túy chứa đựng trong thực phẩm thiên nhiên
Những gì tôi nghĩ về thực phẩm thiên nhiên cũng giống như những gì tôi nghĩ về nông nghiệp tự nhiên. Phương thức canh tác của nông nghiệp tự nhiên hoàn toàn hòa hợp với thiên nhiên, đây chính là thiên
nhiên được nhìn nhận dưới tâm thức không phân cực, vì thế chế độ ăn uống thiên nhiên tức là ăn thực phẩm được hái lượm trong tự nhiên hoặc thu hoạch từ các vụ mùa được canh tác tự nhiên, cũng như cá được bắt bằng các cách thức tự nhiên không hề có chủ đích, kế hoạch, và điều đó được thực hiện thông qua tâm thức không phân cực.
Mặc dù tôi nói đến những hành động không chủ đích và không phương thức, tuy nhiên trí tuệ, sự khôn ngoan có được trong cuộc sống hàng ngày thì được công nhận. Việc sử dụng muối và lửa trong việc nấu nướng có thể bị chỉ trích là bước đi đầu tiên khiến con người tách rời khỏi tự nhiên, nhưng thật ra nó chỉ là trí tuệ tự nhiên được đúc kết bởi người nguyên thủy, và có thể được xem như sự khôn ngoan được trời ban cho.
Các loại cây trồng đã phát triển và tiến hóa hàng ngàn năm và trên 10.000
năm phát triển chung với loài người, vì thế nó không phải là 1 loại sản phẩm được tạo ra từ kiến thức phân cực của người nông dân, và có thể được xem như là 1 loại thực phẩm thiên nhiên. Tuy nhiên những loại cây biến đổi gene không hề được phát triển, biến đổi thông qua các trường hợp tự nhiên mà được cải tiến bằng khoa học nông nghiệp thì rất cách xa tự nhiên, cũng tương tự như các loại cá được nuôi theo kiểu công nghiệp, các loại trai sò, ốc và vật nuôi trong nhà, đều không thuộc về thiên nhiên.
Nông nghiệp, chăn nuôi, đánh bắt cá cũng như các nhu cầu cho cuộc sống như thực phẩm, quần áo, chỗ ở, đời sống tinh thần – mọi thứ phải hòa hợp với thiên nhiên.
Tôi đã vẽ 2 biểu đồ để giúp mọi người hiểu về chế độ ăn uống thiên nhiên, biểu đồ này vượt qua những kiến thức khoa học và các học thuyết. Biểu đồ đầu tiên tập trung các loại thực phẩm mà mọi người có thể có được 1 cách dễ dàng, chúng được sắp xếp và phân loại theo từng nhóm. Biểu đồ thứ 2 cung cấp các loại thực phẩm theo thời gian trong năm mà chúng phát triển hoặc có ở tự nhiên. 2 biểu đồ này tạo ra sự tinh túy của thực phẩm trong thiên nhiên (Biểu đồ tròn trong nghệ thuật và tôn giáo phương đông tượng trưng cho sự trọn vẹn, tròn đầy của đối tượng mà nó miêu tả). Từ các biểu đồ này, mọi người có thể thấy rằng các nguồn thực phẩm trên mặt đất là không có giới hạn. Nếu mọi người có được thực phẩm thông qua “tâm Không” (1 thuật ngữ Phật giáo mô tả trạng thái không có sự phân biệt giữa cái tôi và thế giới bên ngoài) mặc dù họ không biết gì về âm và dương, thì họ vẫn có thể có được chế độ ăn uống tự nhiên hoàn hảo.
Những người ngư dân và nông dân ở Nhật Bản thì không có hứng thú với tính logic của những biểu đồ này. Họ đi theo những chỉ dẫn của thiên nhiên bằng cách lựa chọn các loại thực phẩm theo mùa tại vùng mà họ sinh sống.
Vào đầu mùa xuân, có 7 loại thảo mộc phát triển từ đất, thế là người nông dân có thể tận hưởng 7 loại hương vị. Và đi kèm với chúng là những món ăn ngon tuyệt được chế biến kèm với các loài ốc trong ao, các loài trai sò ngoài
biển, và các
loài có vỏ khác.
Cây cối bắt đầu xanh tươi khi vào độ tháng 3. Cỏ đuôi ngựa, các loại dương xỉ, ngải cứu và những giống cây mọc trên núi khác, những chiếc lá non của cây hồng hoặc cây đào và mầm của khoai lang núi cũng có thể ăn được. Với vị thanh nhẹ và rất ngon nên ta có thể dùng chúng để làm món Tempura hoặc sử dụng như là gia vị. Ở các vùng ven biển, các loài thực vật như tảo bẹ, rong biển, rong rau mơ ăn rất tuyệt và chúng có rất nhiều vào những tháng mùa xuân.
Khi các cây tre bắt đầu nhú lên những đọt măng thì đó là lúc cá đá xám, cá
tráp và cá sọc phát triển đến thời kỳ mà thịt chúng ngon nhất. Vào mùa hoa diên vĩ thì mọi người nên chọn ăn loại cá hố và món sashimi cá thu. Đậu xanh, đậu tuyết, đậu lima và đậu răng ngựa ăn rất ngon hoặc bạn có thể nấu chung với các loại ngũ cốc nguyên cám như gạo lứt, lúa mỳ hoặc lúa mạch.
Cho đến cuối mùa mưa (Tại Nhật Bản mùa mưa kéo dài từ tháng 6 đến giữa tháng 7), mận được đem đi muối, còn dâu và mâm xôi có thể thu hoạch được rất nhiều. Vào thời điểm này, tự nhiên cơ thể bạn sẽ muốn tận hưởng hương vị của hành cùng với các loại trái cây có nhiều nước như sơn trà, mơ và đào. Trái sơn trà không phải là phần duy nhất có thể ăn được trên cây sơn trà. Hạt của nó có thể dùng làm “café”
và khi dùng lá của nó được ủ để làm trà thì nó trở thành 1 trong những thứ thuốc tốt nhất. Những chiếc lá của cây đào và hồng tiết ra 1 chất giúp tăng tuổi thọ.
....Còn tiếp..
No comments:
Post a Comment