Saturday, 14 February 2015

PHẦN I - HÃY NHÌN VÀO NHỮNG HẠT LÚA NÀY...2

 

Và mc dù có nhng thay đi trong nhn thc, nhưng tôi vn là 1 người bình thường vi nhng s di kh vn có, và nó không h thay đi t lúc y cho đến bây gi. Nhìn t bên ngoài tôi vn bình thường như trước, và cuc sng hàng ngày ca tôi cũng không có gì đc bit. Nhưng tôi bo đm là tôi biết 1 th đã không h thay đi t lúc đó. Tôi đã dành ra 30, 40 năm đ kim tra xem tôi có sai lm không trong sut quá trình làm vic, nhưng tôi chưa tng 1 ln tìm được bng chng chng li nim tin đó.

S nhn thc này có giá tr to ln nhưng không có nghĩa là các giá tr đc bit đó được đính kèm vào tôi. Tôi vn ch là 1 người bình thường, 1 lão nông dân. Vi nhng người khác có th h s thy tôi là 1 người khiêm tn hoc kiêu ngo. Tôi nói vi nhng người tr hơn làm vic trên các cánh đng ca tôi rng đng c gng bt chước tôi, và tôi rt gin khi thy ai đó không chu nghe nhng li khuyên này. Tôi nói h hay ch sng đơn gin, hòa hp vi t nhiên và áp dng điu đó vào công vic hàng ngày. Tôi không có gì đc bit c nhưng nhng gì tôi nhn ra thì rt bao la và có giá tr.


V vùng ngoi ô
Ngày kế tiếp sau tri nghim vào bui sáng hôm y – 16 tháng 5 – tôi báo cáo li toàn b công vic ca mình và viết đơn xin ngh vic. Các cp trên và bn bè tôi rt ngc nhiên. H không biết vì sao tôi làm như thế. H t chc 1 bui tic chia tay cho tôi ti 1 nhà hàng nm phía trên bến tàu, nhưng không khí có hơi khác thường 1 chút. Chàng trai tr này cho đến nay vn hòa đng vi mi người, và dường như không có v gì không tha mãn vi công vic, ngược li anh ta còn dành toàn tâm toàn ý cho vic nghiên cu, đt ngt li ra quyết đnh ngh vic. Tôi ch đó và cười 1 cách hnh phúc.
Lúc y tôi nói vi tt c mi người: phía bên này ca bến tàu. Phía bên này ca bến tàu s 4. Nếu bn nghĩ rng s sng nm phía bên này vy thì cái chết s nm phía bên kia, nếu bn mun dp b ý tưởng v cái chết thì bn nên b đi khái nim rng có s sng nm phía bên này. S sng và cái chết là 1”

Khi tôi nói điu này, mi người lo lng hơn cho tôi: “Anh y đang nói gì thế? Anh ta chc b mt trí ri”, chc hn h nghĩ như thế. Tt c h nhìn tôi vi khuôn mt bun bã. Ch duy nht có mình tôi là bước đi 1 cách nhanh nhn vi tinh thn phơi phi.
Lúc đó người bn cùng phòng rt lo lng cho tôi và đ ngh là tôi hãy đi ngh, có th Boso Peninsula. Vì thế tôi đã đi. Tôi s đi bt c đâu nếu có ai khuyên tôi. Tôi lên xe bus và đi nhiu dm đường, ánh mt nhìn vào nhng ô rung cũng  như nhng ngôi làng nh nm dc bên đường. Ti 1 bến tôi thy tm bng nh ghi là “Utopia”. Tôi quyết đnh xung xe và bt đu cuc tìm kiếm ca mình đây.


Trên bãi bin có 1 căn nhà tr nh, và khi leo lên cái dc tôi tìm thy 1 nơi có quang cnh tuyt đp. Tôi đã li căn nhà tr và tn hưởng nhng ngày dài nm mơ màng trên đám c cao nhìn ra bãi bin. Có th là vài ngày, 1 tun hoc 1 tháng, nhưng nói chung là tôi đã li đó 1 khong thi gian nht đnh. Ngày dn trôi qua cũng là lúc s hào hng ca tôi gim đi và tôi bt đu nhìn nhn xem chuyn gì đã xy ra. Bn có th gi thi đim đó là lúc tôi tr li vi chính mình.

Tôi đã đi đến Tokyo và đó 1 thi gian, mi ngày tôi đi do trong công vic, bt chuyn vi mi người, ng đây hoc kia. Bn bè ca tôi lo lng và h đến hi tôi có n không. 1 người bn ca tôi hi: “Có phi anh đang sng trong 1 thế gii mơ mng hão huyn không, 1 thế gii ca o nh”. “Không” tôi tr li, “chính anh mi là người đang sng trong 1 thế gii ca gic mơ, ca o nh”. C 2 chúng tôi đu nghĩ rng “Tôi thì đúng và anh thì đang sng trong mơ. Khi người bn ca tôi đi và nói li tm bit, tôi tr li 1 câu đi loi như là: “Đng nói li tm bit, s ra đi ch là s ra đi mà thôi”. Người bn ca tôi dường như mt hết hy vng v tôi.
Tôi ri Tokyo và đi qua vùng Kansai (Osaka, Kobe, Kyoto) và đi v phía nam Kyushu. Tôi tn hưởng cuc sng ca mình, đi hết nơi này đến nơi khác cùng vi cơn gió. Tôi thách thc rt nhiu người vi nim tin ca tôi đó là tt c mi th đu không có ý nghĩa và không có giá tr, mi th đu tr v bn cht hư vô ca nó.

Nhưng điu này là quá nhiu, hoc có th là quá ít đ mi người có th nhn thc được. H không nói gì v điu này c. Tôi ch có th nghĩ rng khái nim “không có gì” này là 1 li ích to ln ca thế gii, và đc bit vi thế gii hin ti, khi mà mi th chuyn đng quá nhanh theo 1 chiu hướng ngược li. Tôi thc s cân nhc v vic chia s nhng điu này vi tt c mi người trên đt nước. Nhưng kết qu thì ngược li nhng gì tôi nghĩ, tôi đi đến đâu mi người cũng pht l hoc coi tôi như 1 k kỳ quc. Vì thế tôi quay li trang tri ca cha tôi vùng ngoi ô.

Cha tôi đang trng quýt vào thi đim đó và tôi đã đến 1 túp lu trên núi và bt đu 1 cuc sng gin d và nguyên thy. Tôi nghĩ rng ngay ti đây, làm 1 người nông dân trng chanh và ngũ cc, tôi thc s có th chng minh s nhn thc ca mình; thế gii s nhn ra s tht. Thay vì dùng hàng trăm li gii thích, ti sao không vn dng triết lý đó vào thc tế theo 1 cách tt nht? Phương pháp nông nghip “không làm gì c(Vi cách din gii này, ông Fukuoka mun nhn mnh vào tính đơn gin ti đa ca phương pháp. Cách canh tác này cũng cn nhng hot đng nng nhc, đc bit là vào mùa thu hoch, tuy nhiên nó vn đơn gin và nh nhàng hơn rt rt nhiu so vi các phương pháp khác) ca tôi bt đu vi suy nghĩ này. Đó là vào năm Chiêu hòa th 13 (1938).

Tôi sng 1 mình trên núi và mi th đu tt đp cho đến khi cha tôi y thác cho tôi chăm sóc nhng cây đang trĩu qu trong vườn. Ông đã ct ta chúng theo “hình dáng ca nhng ly rượu sake” đ trái cây có th được thu hoch d dàng. Khi tôi đ yên chúng trong trng thái này, kết qu là các cành cây mc đan xen ln nhau và chng my chc c vườn cây b khô héo và chết.
Tôi tin rng cây trng chúng s t mc ch không cn phi có s can thip ca con người. Và tôi đã thc hin theo nim tin này, mi th nên đ chúng phát trin t nhiên, nhưng tôi nhn ra rng nếu bn thc hin theo điu này tt c cùng 1 lúc thì chúng s không th phát trin tt được. Đây là s b rơi ch không phi là “canh tác t nhiên”.

Cha tôi đã b sc vì điu này. Ông nói tôi phi t kim đim v vic này, có th tôi nên tìm 1 công vic đâu đó và tr v khi nào quay v là chính mình. Vào lúc đó cha tôi là trưởng làng và khó chp nhn cho nhng người khác trong cng đng v vic ông có 1 đa con trai kỳ quc, 1 người không th hòa nhp vi xã hi và sng bình thường như mi người. Ngoài ra, tôi cũng không thích phc v trong quan đi và cuc chiến tranh din ra ngày càng khc lit hơn, vì thế tôi đã quyết đnh thc hin theo nguyn vng ca cha tôi và đi tìm 1 công vic.

Vào thi đim đó, các chuyên gia k thut rt ít. Trm kim đnh qun Kochi biết v tôi và h đã đ ngh vi tôi làm trưởng b phn nghiên cu ca phòng Kim soát dch bnh và côn trùng. Tôi đã nhp nhn li đ ngh này và làm vic ti qun Kochi khong 8 năm. Ti trung tâm nghiên cu, tôi tr thành giám sát lĩnh vc khoa hc nông nghip, và cng hiến hết mình đ nghiên cu vic tăng sn lượng nông nghip trong thi chiến. Nhưng thc ra trong sut 8 năm đó, tôi suy nghĩ nhiu v mi quan h gia khoa hc và nông nghip t nhiên. Nn nông nghip hóa cht, tc là s dng các sn phm được làm ra t trí tu ca con người, được biết đến như là 1 cái gì đó tuyt vi. Câu hi luôn lun qun trong tâm trí tôi lúc đó là liu nông nghip t nhiên có th đng vng và đi đu khoa hc hin đi hay không.
Khi chiến tranh kết thúc, tôi cm thy 1 cơn gió t do thi đến, và khi cm thy lòng du li tôi đã tr v quê nhà ca mình đ thc hành cách thc canh tác mi.
Tiến ti phương thc nông nghip không làm gì c.
Trong vòng 30 năm, tôi ch sng trên các cánh đng ca mình và rt ít khi giao tiếp vi nhng người bên ngoài cng đng. Sut nhng năm này, tôi toàn tâm toàn ý thc hin theo phương thc nông nghip “không làm gì c”.
Cách thông thường mi người hay dùng đ ci tiến 1 phương pháp nào đó là h đt câu hi “Th cái này xem sao?” hoc “Th cái kia xem sao” và t đó to ra hàng lot các k thut khác nhau. Đây chính là nn nông nghip hin đi và kết qu là nó ch khiến người nông dân bn rn hơn.

Phương pháp ca tôi thì hoàn toàn ngược li. Tôi hướng đến 1 cách thc t nhiên, đơn gin đ làm nông nghip (Nông nghip được đơn gin ti đa và hòa hp vi môi trường t nhiên ch không phi các phương thc hin đi can thip thô bo vào t nhiên nhm đc chiếm li ích cho con người) và kết qu là khiến công vic ngày 1 đơn gin hơn. Th không làm cái này xem sao?” – “Th không làm cái kia xem sao”. Đó là cách mà tôi suy nghĩ. Cui cùng tôi đã đi đến kết lun rng chúng ta không cn phi cày xi, không cn phi bón phân, không cn phi trn phân, không cn dùng thuc dit côn trùng. Khi bn đã hòa hp vi t nhiên tht s thì còn li rt ít vic cn phi làm.
Nguyên nhân mà con người phát trin các k thut và dường như khiến chúng cn thiết vi nông nghip đó là s cân bng ca t nhiên hin ti rt ti t, bi vì đt đai đã b l thuc vào các k thut canh tác trước đó.

Và nguyên nhân này không ch đúng vi nông nghip, mà nó cũng chính xác vi các khía cnh khác ca xã hi loài người. Các bác sĩ và thuc men tr nên cn thiết khi mi người to ra 1 môi trường sng bnh hon, ti t. Trường hc không có giá tr gì c, nhưng nó tr nên cn thiết khi loài người to ra điu kin sng mà trong đó 1 người phi đến trường mi có th sng được sau này.
Trước khi cuc chiến tranh kết thúc, tôi đã đi đến vườn quýt đ th nghim canh tác t nhiên theo nhng gì tôi đã nghĩ, tôi không cày xi mà đ cho vườn t phát trin. Các cành cây nhanh chóng mc đan vào nhau, cây b tn công bi côn trùng và gn 2 acres cây quýt tàn úa và chết. Lúc đó câu hi “Khuôn mu ca t nhiên là gì?” luôn nm trong đu tôi. Trong lúc đi tìm câu tr li, tôi đã quét sch hết 400 cây quýt. Cui cùng tôi cm thy mình có th nói 1 cách chc chn: “Đây chính là khuôn mu t nhiên”.
 ...Còn tiếp


No comments:

Post a Comment